Xin chào, tôi là Ethan Đỗ, chào mừng các bạn đến với Blog Series "Những câu chuyện thường".
"Những câu chuyện thường" là series những câu chuyện ngắn không có vẻ có thật được dựng lên dựa trên những góc nhìn cá nhân của bản thân tôi về những điều nhỏ bé bình thường và tưởng chừng là chẳng có gì để nói. Một cách thật nhấn mạnh, đây là những câu chuyện dựa trên thế giới quan của riêng tôi, nếu bạn thấy mình trong đó hoặc chúng ta cùng tư tưởng thì hãy để lại một tim ❤️ và comment góp ý thêm nhé. Bây giờ chúng ta hãy đến với Episode thứ sáu mang tên: “Vừa đi vừa ngủ !?”.
Cuộc sống mà, sẽ có những tai nạn mình không mong muốn nhất xảy đến. Sẽ là những vết thương còn in dấu để lại trên da sau những trận té thật đau. Sẽ là những vết sẹo không tiện chia sẻ sau những cuộc va quẹt ngoài đường. Cuộc sống mà, chúng ta luôn mong muốn những điều thật tốt đẹp đến với bản thân mình, nhưng ai biết được điều gì sẽ đến. Cái ta cần làm trước tiên là hãy thật vui khi tai qua nạn khỏi. Vậy có phải mọi sự cố hay tai nạn đều là ngẫu nhiên và ta bị động với việc đó? Câu trả lời là không, sẽ có những tai nạn, nghĩ đi nghĩ lại ta mới thấy mình mới chính là nguyên nhân.
"Vừa đi vừa ngủ" sẽ là câu chuyện kể có thật của bản thân tôi, về một kí ức thật vui nhưng cũng sẽ chất chứa những điều mà những người trong cuộc khó quên được. Đó là chuyến đi chơi xa của tôi và đám bạn cùng khoa. Đã là những khoảnh khác vui vẻ bên nhau. Đã là những khoảnh khác cùng vui với việc chia xe, chia người chở. Đã là những khoảnh khác đáng yêu khi cùng nhau lạc đường, rồi cùng nhau dò map rồi bám sát đuôi nhau. Đã là những không gian rộng mở của trời, của những dòng xe song song. Đã là những lo sợ bắn tốc độ trên con đường Quốc lộ. Đã là những cảnh háo hức pha chút mệt mỏi khi vừa đến nơi nhận phòng. Đã là sự vực nhau dậy, kéo nhau đi ăn trưa. Đã là những giờ giải lao thật sôi động với Xì dách hay Tiến lên. Đã là những không khí vui tươi, hùa nhau chụp cảnh đẹp trên đoạn đồi, hay những khung trời thật nên thơ. Đã là những lúc chờ đợi sốt ruột những món ăn đã gọi. Đã là những giây phút tranh nhau phòng tắm, bồn đánh răng. Đã là những cảnh tắm chung không ngại ngùng. Đã là những lúc vui vẻ cùng nhau mua đồ ăn. Đã là những chai bia lần lượt được khui, trong tiếng hò reo thật lớn, chẳng biết tỉnh hay đã say. Đã là những khoảng trời đêm cùng nhau hàn huyên về đời, cuộc sống và tình cảm yêu đương. Đã là câu hẹn đầy mông lung rằng "Ngày mai cùng dậy sớm ngắm bình minh!" thốt lên khi đã gần 4 giờ sáng. Và đã là những khoảnh khắc "lúc đi hết mình lúc về hết hồn" của ngày hôm sau khi trở về.
Vẫn là đoạn đường ấy nhưng lần này chúng tôi đi ngược chiều lại so với lúc đầu. Vẫn là những hàng ngã tư nối tiếp nhau, những ngọn cờ đỏ tung bay dọc bên đường, những ngọn gió vi vu đầy ma mị, vẫn là cái nắng của chiều tà và con đường dài dằng dặc. Tất cả đều nên thơ và tất cả đều có thể ru ngủ bất cứ ai. Và thật vậy, hơi buồn cười rằng tôi đã ngủ gục khi đang lái xe. Nghe có vẻ hơi thốn, và bạn đang tưởng tượng kinh ngủng ra sao với một chiếc xe lao trên đường hơn 50 cây số giờ đúng không? Tôi ngủ say đến mức chỉ tỉnh lại khi đã được đưa vào trong một nhà dân ven đường, được xịt nước rửa người vì chúng tôi bay vào một đống xình. Tôi chẳng biết làm sao mình lại vào đó, vì lúc đó tôi đang chợp mắt mà, thậm chí còn có cả mơ. Chỉ sau đó tôi mới nghe kể lại câu chuyện từ những người bạn xung quanh, cái cô người lạ chạy xe phía sau, và đặc biệt chi tiết từ người bạn ngồi phía sau tôi. Lỗi tôi nên tôi bị gì không quan trọng lắm, bạn ấy có vẻ vết thương lớn hơn tôi. Tôi thật có lỗi. Có lỗi luôn với người bạn cho tôi mượn xe ở chuyến đi này. Thay vì 6 giờ là có thể về đến nhà, nhưng chuyến đi lại dài hơn cả 3 tiếng. Tôi thật có lỗi. Và quảng đường sau đó cũng dài hơn bình thường, trong không khí trời đêm. Những ngày sau, bản thân tôi chật vật với những vết thương, ngay cả làm những chuyện bình thường hàng ngày thôi, cũng đã thấy khó khăn nhường nào. Tôi lại thấy có lỗi hơn đặc biệt với người bạn phía sau mình.
Vậy nếu cần một lời giải thích ta sẽ nói rằng lỗi do ai? Do xui ư, hay do mình bất cẩn. Đúng do bản thân mình, và nguyên nhân lớn nhất là không biết "lượng sức". Rõ ràng ta biết rằng đêm trước là một đêm dài. Đêm trước là những cuộc ăn chơi tới sáng, là những chai bia, những tâm sự, những sự thâu đêm, và cả sự thiếu ngủ. Những gì ta làm là tin bản thân mình có thể, sức chịu đựng của mình chắc lớn lắm, và coi nhẹ cái mình đang đối mặt. Cuộc sống đôi khi sẽ có lúc như thế. Người trong cuộc, chúng ta, tự tin về mình, về những điều bản thân đang theo đuổi, có đôi khi ta đánh giá quá cao năng lực bản thân mình, lại coi thường những thử thách mình đang đối mặt. Cái kết mà ta sẽ nhận được là những vết thương, vết sẹo cuộc đời và đó là bài học cho những chặng đường sắp đến.
No matter how much suffering you went through, you never wanted to let go of those memories. - Haruki murakami
Dù sao đi nữa kỉ niệm đã qua, có thể thật buồn, thật khó khăn, nhưng sẽ là những kỉ niệm thật đáng nhớ, mà mỗi khi nhắc lại thứ đọng lại không gì hơn là những nụ cười, những niềm vui theo kèm những sự trách móc thật đang yêu. Đâu đó kỉ niệm là thứ đi qua, buồn đấy, đau đấy, nhưng sẽ là đáng nhớ khi ta cùng nhau vượt qua. Sẽ chẳng ai muốn thêm một lần như vậy, nhưng tôi lại muốn thêm có những cơ hội cùng nhau thật vui mặc kệ cuộc đời. Chuyện cũ sẽ là những bài học mới, và kỉ niệm sẽ luôn còn mãi.
Thành thật mà nói, sẽ chẳng ai trách nếu bạn dừng đâu đó nghỉ lại một lát, hay bắt quá là mua một cục kẹo cao su để mình tỉnh táo hơn. Sẽ an toàn hơn biết bao nếu ta đã ngủ sớm hơn một tí, sẽ vui hơn nếu ta đã uống ít đi một tẹo. Cuộc sống sẽ là như thế, sẽ là những "giá như" thật lớn, thật chi tiết cho mọi diễn biến câu chuyện. Sẽ là những điều bản thân chỉ ngộ được khi nó xảy ra, chẳng ai biết được ngày mai gặp được chuyện gì, đúng, nhưng chẳng phải ngày mai nào cũng đi từ hôm nay hay sao. Mình sẽ chẳng thể trách ai khi bản thân mình gặp chuyện. Bị lừa đải, bị cắm sừng, bị thua lỗ hay có điều không vui, tự bản thân ta phải gieo điều gì đó, chúng ta mới nhận được trái quả như vậy. Giá đừng tin mù quáng người hay chỉ mình kinh doanh thì cũng không bị lừa một vố đau. Giá đừng vô tâm với người bạn đời để rồi người ta đi tìm người khác quan tâm hơn. Giá như đừng mua sắm quá đà để nhận lại là sự trông không trong túi. Con người là một hệ vận động có chủ đích, kết quả ta nhận đơn thuần có thể đoán trước từ những điều ta bắt đầu làm thôi.
The only way of discovering the limits of the possible is to venture a little way past them into the impossible. - Arthur C. Clarke
Xác định giới hạn bản thân mình đôi khi không cần thiết vì nó sẽ tạo ra giới hạn cho những điều bạn sẽ làm, nhưng đôi khi nó là quan tòa công tâm nhất quyết định những điều bạn sẽ có thể làm tốt. Tuổi trẻ cơ bản không cần xác định giới hạn bản thân, vì chỉ có đương đầu làm không điểm dừng tuổi trẻ mới là tuổi trẻ và mới tìm được phạm vi của bản thân. Đôi khi chúng ta vượt qua được cả giới hạn của mình, chỉ vì ta không biết nó đang nằm ở đâu. Cuộc sống là như vậy có những điều thật tuyệt vời nhưng cũng sẽ có những cái giá thật lớn đi kèm những tuyệt vời ấy. Cuối cùng thì với tôi trải nghiệm sẽ luôn quý quá dù có là vui hay là buồn.
---
Cám ơn bạn đã dành thời gian cho những chia sẻ tản mạn tại Tôi là Ethan Đỗ. Câu chuyện sẽ có thể chẳng đúng với ai, nhưng hãy đến với nó khi bạn sẻ chia lòng mình.
Tạm biệt, tôi là Ethan Đỗ. Hôm nay là Thứ Ba ngày 12/05/2020.
Comments