top of page
Search
Writer's pictureEthan Do

Những câu chuyện thường: Episode 7. Cúp điện

Updated: May 16, 2020

Xin chào, tôi là Ethan Đỗ, chào mừng các bạn đến với Blog Series "Những câu chuyện thường".

"Những câu chuyện thường" là series những câu chuyện ngắn không có vẻ có thật được dựng lên dựa trên những góc nhìn cá nhân của bản thân tôi về những điều nhỏ bé bình thường và tưởng chừng là chẳng có gì để nói. Một cách thật nhấn mạnh, đây là những câu chuyện dựa trên thế giới quan của riêng tôi, nếu bạn thấy mình trong đó hoặc chúng ta cùng tư tưởng thì hãy để lại một tim ❤️ và comment góp ý thêm nhé. Bây giờ chúng ta hãy đến với Episode thứ bảy mang tên: “Cúp điện”.



Đối với nhiều người "cúp điện" là danh từ chỉ những khoảnh khắc mất cung cấp điện ngắn hạn hoặc dài hạn trong một khu vực, nhưng với tôi, "cúp điện" là một động từ mạnh có thể dẫn đến những kết quả tôi tin rằng không ai mong muốn. Sẽ có lúc bạn đang làm bài tập trên máy tính nhưng đột nhiên cả căn phòng tối om, wifi mất kết nối, và mọi thứ với bạn lúc đó cũng trở nên đen tối như chính không gian xung quanh bạn vậy. Sẽ có những buổi trưa, nắng rọi đỉnh đầu, bạn đi một chặng đường dài để trở về nhà, chỉ mong nhận được một ngụm gió mát lành đến từ  chiếc quạt phun sương mới mua, nhưng mất điện. Sẽ có những nồi cơm vừa cắm, thì lại mất điện, và thế là trưa đó ta có cháo nấu bằng bếp ga. Sẽ có những khoảnh khắc, mù mờ, mơ hồ trong nhà tay, tay quơ quào xung quanh mong chụp được cục xà bông, còn trong đầu là những hình dung về thứ gì đó ghê rợn có thể xuất hiện.

Từ rất xưa rồi, con người ta trải qua nhiều thập kỉ, phát triển biến đổi không ngừng, từ than đá khói bụ, đến hơi nước ẩm thấp, và đến hiện tại là những dòng điện chạy trong đường dây thật nhanh và tiện lợi. Điện dần trở thành quen thuộc và sẽ bức bối lắm nếu thiếu, đặc biệt với những người sông ở thành phố, xa rời nông thôn. Những công dân thế giới trẻ, đã sống với những hộ trợ từ công nghệ, những ứng dụng tuyệt vời của điện năng, và ngay cả khi là những người thuộc thế hệ trước, chính họ cũng quên dần những tháng ngày sống thật tốt khi không có điện phổ biến như bây giờ. Chẳng ai phủ nhận điều đó, sẽ khó chịu lắm nếu ngủ không máy lạnh, sẽ khó chịu lắm nếu chẳng coi được kênh truyền hình mình thích, hay vừa cạn 3G thì hết wifi. Mất điện khó chịu lắm, đặc biệt, khó chịu hơn nếu như nó cắt ngang điều quan trọng mà ta đang làm giang giở. Đang thi online, đang trả lời câu hỏi qua mạng, đang họp với sếp, hay đang coi livestream với thần tượng. Bực bội nhỉ? Mọi thứ đã chống đối mình, trọng lực cơ thể, năng lực bản thân và nay lại là điện lực nơi mình sinh sống. "Nhớ lại những chuyện ấy, máu điên tôi lại nổi lên!"

Thời nay là vậy đó, mọi thứ đã quá hiện đại, khiến nhiều khi "tối cổ" một tí cũng làm người ta thấy khó chịu và thua thiệt. Tôi còn nhớ những năm tôi 10 tuổi hơn, khoảnh khắc thích thú nhất khi cúp điện là những lúc chơi trò làm bóng con vật bằng tay. Tôi và chị mình đua nhau xem ai làm được nhiều loài vật hơn, hay ai làm con chó trông "chó" hơn. Bản thân lũ trẻ ngày xưa cũng thích mất điện lắm, chúng có dịp ùa ra đường chơi "ma lon" chẳng hạn, hay được dịp thong thả ngắm trăng, ngồi nghe chuyện ma mà lạnh run người dù xung quanh không lấy một ngọn gió. Mất điện sẽ là lúc vui nhất vì lúc đó, chúng chẳng cần học bài, tối om mà lị. Khoảnh khắc đó chúng sẽ tìm tới niềm vui riêng, dù tối đấy, nhưng quen dần thì mắt cũng thấy rõ hơn thôi. Lõ trẻ thời đó thấy vui, vì chúng chưa quen nhiều với đèn điện, thiết bị modern, chúng quen hơn với những cuộc gặp mặt thân thuộc và giản dị. Đặc biệt, lũ trẻ thời đó, chúng vô lo.

Nghĩ kĩ lại đi, mất điện sẽ chẳng gì quá kinh khủng và khó khăn nếu ta chẳng cần phải làm gì có điện. Chúng ta sẽ thấy ổn với mất điện hơn khi ta chẳng phải nộp bài, chẳng phải chạy deadline hay chẳng phải hội họp một ai đó qua cái khung hình vuông trước mắt mình. Hay thực tế một chút, mất wifi sẽ chẳng sao khi ta còn 3G. Thực tế là như vậy chính áp lực hiện tại của nhiều thứ sẽ áp đặt lên con người, và ngay cả cách họ đối diện với những điều xung quanh. "Mất điện mất vui!"

Đưa cặp mình xa ra tí nhá! Đừng nhìn từ bản thân, mà từ một nơi xa nào đó, bạn sẽ thấy những điều chỉ có được khi cúp điện mà thôi. Khi cúp điện ta sẽ thấy một khu vực được ngủ yên. Thành phố sẽ mãi nhộn nhịp và sắc màu, và ta cảm tưởng nó đang nghỉ ngơi hay chợp mắt một tí, khi nó cúp điện. Tổng điện tiêu thụ cũng có vẻ giảm đi đáng kể nếu xét trên đơn vị hàng nghìn hộ gia đình, và đó cũng là nguyên do của chiến dịch "Giờ Trái Đất". Sẽ là những đêm ngủ sớm hơn so với ngày thường, vì "nóng quá ngủ sớm còn hơn!". Sẽ là những thú vị riêng khi ta phát hiện hôm nay là rằm khi hiếm hoi nhìn mặt trăng sáng hơn và tròn hơn. Nhắc đến trăng thì ta cũng ôn lại chút kỉ niệm thời đi học với Ánh trăng của Nguyễn Duy bạn nhé:

"Hồi nhỏ sống với đồng với sông rồi với biển hồi chiến tranh ở rừng vầng trăng thành tri kỷ Trần trụi với thiên nhiên hồn nhiên như cây cỏ ngỡ không bao giờ quên cái vầng trăng tình nghĩa Từ hồi về thành phố quen ánh điện cửa gương vầng trăng đi qua ngõ như người dưng qua đường Thình lình đèn điện tắt phòng buyn-đinh tối om vội bật tung cửa sổ đột ngột vầng trăng tròn Ngửa mặt lên nhìn mặt có cái gì rưng rưng như là đồng là bể như là sông là rừng Trăng cứ tròn vành vạnh kể chi người vô tình ánh trăng im phăng phắc đủ cho ta giật mình."

"Cúp điện" đôi khi là một phần của cuộc sống, nó tượng trưng cho những điều bản thân chúng ta chẳng ai mong muốn nhận được và có được, nhưng nó vẫn sẽ đến. Cuộc sống vận hành sẽ không theo cách bạn muốn, cách bạn có thể chính là chấp nhận và vượt qua. Hãy vui tận hưởng nếu cúp điện vào ban đêm, bạn hãy cứ coi như là hôm nay mình được dịp ngủ sớm hơn mọi ngày; hãy cho qua nếu cúp điện vào ban trưa, khi cái nóng xâm thực, bạn hãy coi như đó là một buổi tập cardio đốt đầy năng lượng và tốn rất nhiều mồ hôi; nếu cúp điện vào ban sáng, hãy vui vẻ bỏ mặc nó qua một bên và chào đón một thứ nhiều năng lượng hơn, tốt đẹp hơn, chính là ngày mới của bạn đấy; nếu cúp điện làm đi tong công sức nãy giờ của bạn thì cũng đừng lo, bạn sẽ vẫn phải làm lại thôi, chắc chắn rồi, nhưng nếu bạn mất bình tĩnh và cay cú với điều đó bạn sẽ không mất công sức nữa mà cả thêm một mớ thời gian lãng phí mà không có kết quả nữa đấy. "Cúp điện" là một phần không ai mong muốn, có thể do thiếu điện, do sửa chữa hay thiên tai gì đấy, chẳng ai muốn cúp nó cả, nên đừng cho rằng mình là nạn nhân duy nhất mỗi khi nó xảy ra. Chẳng ai vui khi nó đến cả nhưng hãy nếu có buồn thì buồn thật nhanh như cách nó đến nhé.

Nơi tôi sống dạo này cũng cúp điện nhiều, khoảnh khắc nó khiến tôi điêu đứng cũng không phải ít, nhưng dù sao tôi vẫn ở đây vẫn vui vẻ và viết blog. Mọi thứ sẽ khó khăn khi nó vừa đến, nhưng sẽ dễ dàng hơn khi bạn quen và chấp nhận điều đó. À đừng quên cái đứa trẻ trong bạn nhé, mỗi khi thấy con người lớn trong bạn quá bực bội, quá mệt mỏi, hãy cho đứa trẻ trong bạn sống lại một lần, hãy xem cách đứa trẻ đó đối diện với khó khăn bạn đang đối mặt. Bạn sẽ thấy những sự bình yên, đáng yêu, và thoải mái hơn nhiều.

---

Cám ơn bạn đã dành thời gian cho những chia sẻ tản mạn tại Tôi là Ethan Đỗ. Câu chuyện sẽ có thể chẳng đúng với ai, nhưng hãy đến với nó khi bạn sẻ chia lòng mình.

Tạm biệt, tôi là Ethan Đỗ. Hôm nay là Thứ Năm ngày 14/05/2020.

47 views0 comments

Comentários


bottom of page