Xin chào, tôi là Ethan Đỗ, chào mừng các bạn đến với Blog Series "Những câu chuyện thường".
"Những câu chuyện thường" là series những câu chuyện ngắn không có vẻ có thật được dựng lên dựa trên những góc nhìn cá nhân của bản thân tôi về những điều nhỏ bé bình thường và tưởng chừng là chẳng có gì để nói. Một cách thật nhấn mạnh, đây là những câu chuyện dựa trên thế giới quan của riêng tôi, nếu bạn thấy mình trong đó hoặc chúng ta cùng tư tưởng thì hãy để lại một tim ❤️ và comment góp ý thêm nhé. Bây giờ chúng ta hãy đến với Episode thứ chín mang tên: Ngồi lại đây và thở.
Một kì nghỉ dịch dài đã trôi qua, cũng đã đến lúc mọi chuyện trở về đúng bánh răng của nó. Học sinh, sinh viên bắt đầu đi học trở lại, những công nhân bắt đầu khởi động lại máy, những tuyến đường êm ả đã bắt đầu chật chội trở lại, những tiếng ve hè cũng đã râm ran lên nhộn nhịp như cách nó vẫn thường làm. Con người, mỗi chúng ta, lại bắt đầu trở lị với cuộc sống nhộn nhịp bấy lâu nay, chúng ta trở lại bình thường như chúng ta trước đây.
Tôi trở về kí túc xá sau gần năm tháng không lên lại, với mọi người có vẻ có nhiều mới lạ, nhưng với tôi mọi thứ vẫn vậy, cũng đã lâu nhưng chẳng gì thay đổi nhiều. Vẫn là dòng người nô núc mua đồ trong chợ, vẫn là cảnh xếp hàng dài quẹt thẻ vào cổng, vẫn là cảm giác hơi chật chội của không gian thang máy, vẫn là cái nóng xưa cũ quen thuộc của căn phòng mình đã ở nay gần hai năm. Đúng thật, mọi thứ đã trở lại như cách nó vẫn luôn.
Tôi thường hay giành cho mình nhiều thời gian để im lặng, ngồi và chỉ để thở ở một góc ghế đá rộng quay mặt về cả kí túc xá. Đối với tôi, khi tôi ngồi ở đó điều tôi thấy là cả thế giới rộng lớn trước mắt, tôi thấy như mình có đủ quyền năng thấy được mọi thứ xung quanh. Tôi thấy từng dòng người đi qua, từng cặp tình nhân ngồi ghế đối diện, từng người tập thể dục chạy ngang, tất cả đều trước mắt và nằm trọn trong tầm mắt của tôi. Đó là khoảng không gian rộng mở, với chiếc ghế đá dưới tán cây non, những ngọn gió lùa nhẹ qua, đôi lúc dữ dội, nhưng đôi lúc dìu dịu lướt qua từng kẽ tóc tôi. Lâu lâu, sẽ xuất hiện những tiếng kêu è è quen thuộc của chiếc máy bay vụt ngang qua đầu, lâu lâu sẽ là những cánh chim trên nền trời hoàng hôn thật nên thơ. Tối qua tôi đã ngồi ở đấy, và như những gì tôi thường làm, tôi thở. Trong đầu tôi mỗi khi ngồi đấy thật thong thả, mọi thứ trong tôi đều nhẹ nhàng và thả lỏng, mọi suy nghĩ đều tan biến, thứ trong tôi thật sự nhộn nhịp hơn tất thảy là nhịp thở của bản thân.
“Sometimes, the most productive thing that you can do is to step outside and do nothing... relax and enjoy nature.” - Melanie Charlene
Tôi đã ngồi, tôi đã nghe từng nhịp thở, từng âm thanh thì thầm, nhè nhẹ và êm êm. Người ta thường muốn trốn khỏi thực tại bằng cách tìm cho mình một không gian mới, tìm cho mình một nơi mà chẳng ai biết mình là ai, chẳng hạn như đi đến một nơi khác lạ, đi đến một vùng đất mới. Với tôi, trốn khỏi thực tại đơn giản nhất là ngừng suy nghĩ, vì dù ta chạy đến chân trời, nhưng trong lòng vẫn còn nặng tâm tư thì mọi chuyện cũng sẽ mãi như vậy, thực tại vẫn sẽ trước mắt ta thôi. Rõ ràng suy nghĩ chính là thứ tạo nên tất cả, ngừng suy nghĩ sẽ ngừng mọi thứ lại, ta sẽ quên thời gian, quên những gánh nặng đang đè trên vai mình, và quên đi cả bản thân. Thành thật với bạn nào, điều tuyệt vời nhất là được là chính mình, và đau khổ nhất cũng là chính mình. Sẽ có lúc ta mệt mỏi không phải vì phải gồng mình sông dưới vỏ bọc người khác, mà đôi khi là phải sống đúng với bản thân mình. Sẽ có lúc ta thấy chán cuộc sống bình thường của mình, chán cuộc sống vội vã mà mình thường có. Sẽ có lúc ta thiết tha được quên bản thân mình, được sống khác đi một chút, chậm rãi hơn một chút, được thoát khỏi cuộc đời bình thường của mình. Điều đơn giản nhất ta có thể làm lúc ấy là ngồi lại, ngưng dòng suy nghĩ trong mình, lắng nghe tiếng thở của bản thân, cho mọi thứ trôi qua cuộc đời mình, mặc thời gian trôi, mặc những ánh đèn trên đầu bắt đầu sáng dần.
Có những ngày mưa, có những lúc không khí ẩm hơn mọi ngày, không gian sẽ tĩnh mịch, sẽ lành lạnh, sẽ là những bầu trời cảm xúc ùa về. Thứ con người ta thường bắt gặp lúc ấy là sự lười nhác, cảm giác thật lạ khi ta chỉ muốn nằm dài trên chiếc giường của mình, ngủ một giấc, hay đi một quán cà phê nào đó thong thả ngắm dòng người đi qua. Mọi thứ lạ lắm, sẽ có những lúc điều ta muốn làm nhất là nghỉ ngơi, điều ta trông chờ nhất là những giây phút bình yên một mình ta ở đó ngắm mọi chuyện của cuộc đời.
“You need to empty your mind, and relax each other muscle group until you feel like you are going to melt into the floor. Then you just let it all go. All the expectations, all the unneeded worry, all the things other people want for you but you don't want for yourself.” - Kasie West, Lucky in Love
Cuộc sống mà, khoảnh khắc là do con người tạo ra, sẽ có những điều vô tình xảy đến, như một ngày mưa chẳng hạn, và cũng sẽ có những điều do ta tạo ra. Ta thường tự trách bản thân không được đi chơi xa, không được ngắm những cảnh đẹp, không được nghỉ dưỡng ở nơi sang chảnh như người ta, để xã những lo ngại trong lòng mình. Nhưng mấy ai biết, khoảnh khắc yên bình nhất, khoảnh khắc ta được thả lỏng nhất có thể đến từ những điều nho nhỏ của cuộc sống. Hãy tìm cho mình một góc ghế đá trên sân, hãy kiếm cho mình một không gian mở như sân thượng chẳng hạn, hãy tìm cho mình một nơi chẳng ai quan tâm mình, một nơi mình có thể dành ít phút ngồi lại, ngắm nhìn xung quanh, nhẹ nhàng từ bỏ suy nghĩ trong đầu.
Ngồi lại đây và thở, có vẻ là những từ ngữ vớ vẫn khi người khác nhìn thấy nó lần đầu, nhưng đối với tôi đó là khoảnh khắc tuyệt vời biết bao. Đây sẽ là số blog ngắn nhất, bởi bạn hãy thử cho mình cơ hội để trải nghiệm, bạn sẽ là người giúp tôi viết tiếp những dòng tâm sự tiếp theo của blog này. Thế bạn nhé.
---
Cám ơn bạn đã dành thời gian cho những chia sẻ tản mạn tại Tôi là Ethan Đỗ. Câu chuyện sẽ có thể chẳng đúng với ai, nhưng hãy đến với nó khi bạn sẻ chia lòng mình.
Tạm biệt, tôi là Ethan Đỗ. Hôm nay là Thứ Ba ngày 19/05/2020.
hấp dẫn quá sao không ra blog mới bạn ơiiiii thật là đáng mong đợi những cực phẩm của bạn mà :?