Xin chào, tôi là Ethan Đỗ, chào mừng các bạn đến với chiếc blog đầu tay của tôi, mang tên Những câu chuyện thường.
Những câu chuyện thường là series những câu chuyện ngắn không có thật được dựng lên dựa trên những góc nhìn cá nhân của bản thân về những điều nhỏ bé bình thường và tưởng chừng là chẳng có gì để nói. Một cách thật nhấn mạnh, đây là những câu chuyện dựa trên thế giới quan của riêng tôi, nếu bạn thấy mình trong đó hoặc chúng ta cùng tư tưởng thì hãy để lại một tym ❤️ và comment góp ý thêm nhé. Và bây giờ chúng ta hãy cùng bắt đầu với Episode đầu tiên của Series Những câu chuyện thường mang tên: “Chiếc cốc bẩn”.
Cuộc sống mà, đôi khi sẽ có những tháng ngày bạn siêng năng đến tột độ, bạn dọn hết và sạch sẽ những gì đang bừa bộn trong căn phòng của mình. Và đôi khi, ngay cả bạn, một người luôn ngăn nắp gọn gàng, và sẵn sàng đưa mọi thứ về lại đúng vị trí của nó, thì tin tôi đi sẽ có lúc bạn chán chường, mệt mỏi, để mặc mọi thứ lung tung, bạn mệt mỏi vì một thứ gì đó khác, bạn mệt mỏi đến mức quên mọi thứ và quên rửa cả chiếc ly chứa ngũ cốc mà mình uống ban sáng. Không biết vì điều gì đó, cơn mệt mỏi, sự lười nhác kéo bạn lại, ngày này qua ngày khác, chiếc cốc chưa rửa ấy dần bị lãng quên, và dần dần chiếc cốc bạn thích nhất lại trở thành chiếc cốc bẩn.
Lãng quên ư, không hẳn, có lúc bạn nhớ đấy chứ, nhớ rằng mình đang có điều cần dọn dẹp, bạn tự hỏi mình có bỏ quên cái gì đó không, nhưng một thế lực nào đó đã níu bạn lại: “Thôi cứ để đó đi, chỉ là một chiếc cốc thôi mà”. Rồi thời gian cứ thế trôi, thứ bạn dần cảm nhận là những mùi hương không mấy dễ chịu, nó đánh thức bạn, đánh thức con người siêng năng trong bạn. Bạn bừng tỉnh, vội cầm chiếc cốc đến gần vòi nước, bạn thử dùng nước để tẩy đi những vết ố đã hằn, nhưng có vẻ nó không đơn giản, bạn thay nước lạnh bằng nước nóng, bạn cố nhiều cách, dùng cả đồ chà nồi, dùng lực thật mạnh, nhưng cả một chiều đã trôi qua, mọi thứ có vẻ không tiến triển là mấy. Bạn có vẻ hơi nản, bạn nghĩ rằng chất sứ của chiếc cốc này thật tệ, chỉ là vết thức ăn lâu ngày thôi mà sao khó rửa đến thế. Trời cũng sạm tối, bạn cũng đã cố gắng nhiều, chiếc cốc cũng sạch hơn trước, nhưng có vẻ không còn trắng như thuở ban đầu, vẫn còn đó những vệt ngà ngà vàng, nhưng dẫu sao nó vẫn còn dùng được, và dẫu sao thì nó cũng là chiếc cốc năm ấy bạn dành nhiều tình cảm để săn cho bằng được.
Bạn tôi ơi, bạn có thấy câu chuyện đó quen không. Ví như chiếc cốc là tâm hồn bạn, những thứ bạn nhỏ nhoi bạn lâu không dọn rửa bên trong là những gì sót lại sau những biến cố bạn gặp ở đời thường. Chúng ta thường nghĩ những điều đọng lại nho nhỏ trong lòng chắc chẳng đáng là gì. Chúng ta thường cho rằng thôi cứ để mặc những cặn cảm xúc ấy đọng lại, chúng chẳng đủ lớn, chẳng đáng gì để được gội rửa ngay lập tức đâu. Chúng ta rất bận, và nhiều thứ hơn để lo, nhiều thứ to hơn hẳn với những mãnh vụn trong tâm hồn. Nhưng chúng ta đâu biết, dần dà những điều nhỏ nhoi ấy gộp lại với nhau và chèn ép trong chính tâm hồn bạn, chúng bắt đầu bốc những mùi không mấy dễ nghe, chúng làm bạn đau, chúng làm bạn khó chịu, chúng làm bạn nhận ra bên trong bạn có thứ cần dọn rửa, có thứ cần được nói ra, được bộc lộ, hay thậm chí là được công nhận sự hiện diện. Và cho đến khi ta bắt đầu nhận ra, bắt đầu dọn rửa những mạnh vụn trong lòng, nếu không muốn nói là quá muộn, thì có vẻ điều đó khá khó để tâm hồn bạn trở lại như ban đầu.
Tâm hồn bạn cũng như chiếc cốc trắng vậy, dễ nhận thêm những điều vào bên trong, dễ dàng cho đi, nhưng lại là có giới hạn, lại là dễ dàng bị tổn thương, dễ bị ố vàng khi những điều không hay cứ ở mãi bên trong. Biết rằng đó là sau những tổn thương, những vấp váp của cuộc sống, tâm hồn ấy vẫn là của bạn, vẫn là thứ bạn mãi trân trọng, nhưng có vẻ nó khác đi nhiều, so với những gì bạn mong đợi thuở ban đầu.
Cuộc sống là thế, chẳng ai có được tâm hồn không vết thương, cũng như chiếc cốc vậy bảo quản tốt đến mấy cũng sẽ có lúc bị ngã vàng, hay sứt mẽ, hay đơn giản là thời gian chưa đủ lâu, những chuyện bạn gặp chưa đủ nhiều mà thôi. Bạn tôi ơi, ngay bây giờ hãy ngừng lại một chút, nghĩ về bản thân mình, nhìn sâu bên trong, hãy dành hơn một giây để nhận ra những gì đọng lại trong tâm hồn mình, hãy nói ra hết, nói với người cần nói, hãy sống cho mình trước, yêu bản thân mình, và loại bỏ những vụn vỡ ấy trong lòng trước khi chúng kịp bốc mùi và tâm hồn mình bị tổn thương.
Chúng ta sống một lần trong đời, nhưng chúng ta không sống một mình trong đời. Sẽ có những điều không theo ý chúng ta trong cuộc sống, hãy thẳn thắn đối diện với nó, hay chí ít là thẳn thắn đối diện với bản thân mình, hãy để những vết thương lòng có không gian để tự chữa lành, đừng tiếp tục nuôi nó bằng những vết cặn buồn bã, hãy vui lên. Hãy sống với nụ cười từ sâu bên trong.
---
Câu chuyện sẽ có thể chẳng đúng với ai, nhưng hãy đến với nó khi bạn sẻ chia lòng mình.
Tạm biệt, tôi là Ethan Đỗ. Hôm nay là Thứ Năm ngày 30/04/2020.
Comentarios