Xin chào, tôi là Ethan Đỗ, chào mừng các bạn đến với Blog Series "Những câu chuyện thường".
"Những câu chuyện thường" là series những câu chuyện là những câu chuyện ngắn không có thật được dựng lên dựa trên những góc nhìn cá nhân của bản thân về những điều nhỏ bé bình thường và tưởng chừng là chẳng có gì để nói. Một cách thật nhấn mạnh, đây là những câu chuyện dựa trên thế giới quan của riêng tôi, nếu bạn thấy mình trong đó hoặc chúng ta cùng tư tưởng thì hãy để lại một tim ❤️ và comment góp ý thêm nhé. Bây giờ chúng ta hãy đến với Episode thứ hai mang tên: “Bún Đậu hay Bánh Xèo !?”.
Câu chuyện "Chiều nay ăn gì?" có vẻ vẫn là câu chuyện muôn thuở và quen thuộc với hội bạn thân hay một cặp tình nhân nào đó khi ý định đi ăn chung với nhau được nảy lên. Hàng loạt những món ăn khả thi được từng người liệt kê lên, từng quán ăn được điểm mặt như gà rán KFC, hủ tiếu, bánh canh, cơm xèo, mì ốc, gà núi Nhạn, bò né, lẩu gà lá giang, lẩu cá, … Cùng với đó là hàng loạt các lý do, các tiêu chí được đưa ra để chọn lựa ra những món ăn phù hợp nhất với tiêu chí hiện giờ như địa chỉ gần hay xa, giá mắc hay rẻ, ăn rồi hay chưa, hay là diện tích chỗ ngồi ở quán. Cuộc bàn luận dần đẩy không khí ngày càng căng thẳng hơn với lập luận và lý lẽ đầy thuyết phục đến từ những 'luật sư bất đắc dĩ'. Kết cuộc, với không gian đó, thời gian đó, những con người kia, cuộc bàn luận và những lý lẽ như vậy, cả đám đưa ra kết luận cuối cùng với hai sự duy nhất và hợp lý nhất: "Bún Đậu hay Bánh Xèo !?".
Một lần nữa hình ảnh phiên tòa lại hiện lên, kẻ cầm nhóm, hay kẻ già nhất nhóm sẽ đóng vai trò như Quan tòa, những kẻ khác lại trở thành Bồi thẩm đoàn viên. Những cánh tay đại diện cho sự ủng hộ món ăn mình chọn được giơ lên, và cái kết có hậu sẽ đến khi số phiếu cho Bún Đậu vượt qua Bánh Xèo hay ngược lại, nhưng sẽ là vòng xoáy của sự "bất hạnh" khi số phiếu lại ngang bằng. Và biết bao phiên tòa lại được dựng lên như vậy, không đê chất vấn ai nhưng để phán xử xem món ăn nào sẽ được chọn cho buổi hò hẹn hôm đó.
Bạn tôi ơi, bạn thấy quen không. Hàng loạt những con người, hàng loạt những đầu óc dồn vào chỉ để quyết định một điều đơn giản là món ăn cho một bữa hẹn, nhưng đôi khi lại trở thành những khó khăn, khi những quyết định được quá nhiều thẩm phán phán xét. Nhìn có vẻ khó khăn là vậy nhưng đôi khi trước những lựa chọn khó khăn hơn, ta lại mong mỏi mọi thứ có thể trở lại đơn giản như việc chọn món ngày nào.
Cuộc sống, với tôi, đó là chuỗi những lựa chọn kéo dài, nó đòi hỏi con người ta luôn phải đưa ra những quyết định thật sáng suốt, thật phù hợp và dù hối tiếc, thì sao, nó ý nghĩa gì khi những lựa chọn đã được đưa ra. Hãy cho bạn vài giây nhìn lại mọi thứ đã qua với tôi nhé, bạn có thấy rằng mọi thứ bạn quyết định trong tương lai đều do bạn hoặc quyết định của bạn mà nên hay không? Thành thật nhé, bạn từng nói rằng, tôi bị ép phải học trường này, ngành kia bởi áp lực gia đình, tôi bị buộc làm việc ở đây vì người tôi yêu muốn thế, nhưng bạn có từng nghĩ rằng, nếu bạn không đồng ý, nêu bạn dùng toàn sức mình để chống cự, thì những áp lực kia chẳng có nghĩa lý gì hay sao? Chẳng ai bắt bạn làm ở nơi, mình thật sự không muốn, chẳng ai ép được bạn vào cái khuôn nào khi bạn không muốn, chỉ là cái giá phải trả cho sự vùng mình đó quá lớn, hay thậm chí là bạn chưa đủ sức mạnh, đủ dũng khí cho những điều mình sắp làm mà thôi.
Với tôi, nếu mọi sự diễn ra là những sự lựa chọn, vậy thì chẳng phải mọi điều trong cuộc sống này bạn có thể chủ động rồi sao? Lấy ví dụ nhé, học giỏi hay học khá đôi khi đó chỉ là những lựa chọn của bạn, tin tôi đi. Ồ có vẻ tôi lầm gì chăng, khi mà chẳng phải sức học là phụ thuộc vào tư chất bẩm sinh, là cấu tạo bộ não, vậy thì làm sao tôi vẫn khá trong khi tôi luôn muốn lựa chọn mình giỏi trong môn đó mà? Đi sâu hơn nhé, chẳng phải ai cũng muốn mình giỏi hay sao, nhưng liệu đó là điều ta "muốn lựa chọn" hay ta "đã lựa chọn"? Ai chẳng "muốn" mình thật hạnh phúc, thật tài giỏi trong mọi điều, nhưng có phải đó chỉ là "muốn" thôi hay sai. "Muốn", một động từ mang đầy tính khát khao, đầy tiềm vọng để trở thành nguồn động lực dồi dào cho những quyết định, nhưng sẽ là vô nghĩa, sẽ thật viễn vong, khi không tạo cầu nối để ước muốn trở thành lựa chọn. Nếu bạn chọn "giỏi" thì sao không dành toàn bộ thời gian mình cho môn mình yếu đó, sao không tìm những thầy thật giỏi, tìm những người bạn thật tâm huyết, cố gắng tận cùng bản thân cho môn học đó, thì có lẽ bạn đã giỏi môn đó rồi. Nhưng tôi còn nhiều môn khác, tôi còn người yêu, những thú vui và công việc làm thêm, vậy tôi đâu thể dành thời gian hết cho nó được? Chẳng phải câu hỏi đó đã là câu trả lời cho việc bạn "muốn" hay "lựa chọn" rồi hay sao, không phải là bạn không thể lựa chọn để giỏi, mà cái giá, công sức và thời gian cho lựa chọn đó quá lớn để việc lựa chọn được đưa ra mà thôi.
"Tôi yêu cô ấy quá nhưng phải làm sao đây khi cô ấy dành tình cảm cho kẻ khác, luôn tơ tưởng về hắn và chẳng đoái hoài tôi?" Bạn sẽ giành được cô ấy đó. Nếu bạn chịu quyết tâm, và bất chấp mọi thứ để giành được cô ấy. Tạo sức ép từ gia đình cô ấy chẳng hạn, tạo áp lực lên người cô ấy yêu chẳng hạn, đe dọa dùng mọi cách dù tàn độc để khiến cô ấy là của mình. Tiêu cực quá nhỉ, nhưng nếu đã lựa chọn thật sự thì rõ ràng điều ấy không phải không thể, chỉ là như tôi nói, bạn đủ dũng khí để chịu đựng những cái giá phải trả hay không?
Sẽ có người phản biện: "Nếu như vậy thì bạn chỉ có được thân xác cô ấy, nhưng con tim sẽ chẳng bao giờ bạn có được!". Đúng vậy. Tôi không phủ định quan điểm ấy, vì ngay lúc này thứ bạn lựa chọn không phải là "kết quả" mà là lựa chọn "phương thức". Những điều mang tính xã hội, sẽ hơi khác một tí, khi thứ bạn đặt lên bàn cân lúc này không còn là lựa chọn cho những kết quả, như việc món A hay món B nữa, mà lúc này đây thứ bạn chọn là cách thức A hay cách thức B. Bạn sẽ lựa chọn việc đấu tranh để dành được cô ấy hay việc cho qua để cô ấy là kỉ niệm đẹp trong lòng, đó là khi bạn chọn phương thức. Kết quả của sự lựa chọn của bạn, không còn là "cô gái" và "không có gì", mà là "đấu tranh vì cô ấy" và "yên vị chờ cô ấy".
Khác nhiều với kiểu "lựa chọn kết quả", "lựa chọn phương thức" đôi khi khó khăn và cái giá phải trả to lớn hơn nhiều vì kết quả bạn đạt được không rõ ràng là điều gì mà là cách thức bạn đạt được điều gì. Kết cuộc của một "lựa chọn phương thức" đôi khi bạn không đạt được mục tiêu thật sự của mình, nhưng kết quả bạn đạt được cũng có được từ sự cố gắng, từ việc dám lên quyết định.
Life is choice. All day, everyday. Who we talk to, where we sit, what we say, how we say it. And our lives become defined by our choices. It's as simple and as complex as that. And as powerful. so when I'm observing that's what I'm watching for. The choices people make. - Louise Penny, Still Life.
Tôi không đủ triết lý, không đủ vững tin để khuyên bạn sẽ nên lựa chọn điều gì trong cuộc sống này, nhưng tin tôi đi, bất kể lựa chọn của bạn là gì thì chỉ cần bạn cố gắng quyết tâm vì nó, biến mong muốn thành lựa chọn và thực hiện nó thì ở một khía cạnh nào đó, bạn đã thành công với quyết định của chính bản thân mình. Lựa chọn kết quả hay phương thức đôi khi không quan trọng, quan trọng là bạn đã lựa chọn hay chưa, hay còn đang phân vân và nghĩ nhiều điều về quyết định của mình. Cuộc sống, mỗi ngày trôi qua là chuỗi những lựa chọn bắt đầu. Một ngày "vui vẻ" hay "buồn bã" bắt đầu từ việc bạn lựa chọn "mỉm cười" hay "nhăn nhó" khi bước chân xuống giường. Những lựa chọn đôi khi sẽ rất đơn giản nếu như chẳng có tính toán chi li hay toan tính gì, và có những lựa chọn đơn giản suy nghĩ quá nhiều, nhận lời khuyên quá nhiều đôi khi cũng trở nên khó khăn. Nhận lời khuyên cho những quyết định, tìm hiểu kĩ về nó là đúng và chính xác để có được những quyết định đúng đắn, nhưng trước các quyết định khó khăn hãy nghĩ về mình trước khi dò hỏi người khác bạn nhé. Mọi "lựa chọn" đều là khó khăn, nhưng mọi "quyết định" đều chủ động. Tất cả do bạn, hãy cười khi lựa chọn và hãy vẫn cười khi đã lựa chọn.
---
Cám ơn bạn đã dành thời gian cho những chia sẻ tản mạn tại website Tôi là Ethan Đỗ. Câu chuyện sẽ có thể chẳng đúng với ai, nhưng hãy đến với nó khi bạn sẻ chia lòng mình.
Tạm biệt, tôi là Ethan Đỗ. Hôm nay là Thứ Bảy ngày 02/05/2020.
תגובות