top of page
Search
Writer's pictureEthan Do

Những câu chuyện thường: Episode 5. Trời ơi, tôi bận quá!

Xin chào, tôi là Ethan Đỗ, chào mừng các bạn đến với Blog Series "Những câu chuyện thường".

"Những câu chuyện thường" là series những câu chuyện ngắn không có vẻ có thật được dựng lên dựa trên những góc nhìn cá nhân của bản thân tôi về những điều nhỏ bé bình thường và tưởng chừng là chẳng có gì để nói. Một cách thật nhấn mạnh, đây là những câu chuyện dựa trên thế giới quan của riêng tôi, nếu bạn thấy mình trong đó hoặc chúng ta cùng tư tưởng thì hãy để lại một tim ❤️ và comment góp ý thêm nhé. Bây giờ chúng ta hãy đến với Episode thứ năm mang tên: “Trời ơi, tôi bận quá!”.



Cuộc sống bộn bề, lo toan, lắm lúc ta cảm thấy mệt mỏi, đôi chân như khựng lại, lắm lúc ta muốn thời gian ngưng lại vài phút, thậm chí vài giây thôi để ta kịp thở, kịp nghỉ ngơi một chút trước những dồn dập của cuộc đời. Có những ham công tiếc việc, ôm cho mình thật nhiều công việc, mà ví rằng đáng lẽ nó phải dành cho bốn năm người chứ không phải đơn giản một người là có thể gánh gồng được hết. Và vì thế, họ bận, rất bận, thời gian rảnh của họ chỉ tính trên đơn vị giây hay thậm chí thời gian ngủ còn ít hơn thời gian họ ăn một bữa sáng. Cuộc sống này, có những người bận rộn như vậy thật đấy. Họ phấn đấu cho nhiều điều, có thể là gia đình, có thể là tham vọng riêng của bản thân, có thể chỉ là sở thích được bận rộn, nhưng tụ chung họ đang thật sự bận rộn với những lựa chọn của bản thân, và điểm chung ở họ, có vẻ hơi nghịch lý, họ luôn nghĩ mình thật rảnh rang.

Thật quá dễ để nhận thấy những người ở trên có vẻ họ chủ động với sự bận rộn của bản thân mình, và có lẽ họ cảm thấy không vui lắm khi khung thời gian của mình có một điểm trống. Họ bận, nhưng có vẻ họ đang vui nhỉ và tôi thích được như thế, vì họ thật sự bận. Cuộc sống mà, bên cạnh những người luôn hạnh phúc với sự bận rộn của bản thân, thì có những con người họ cảm thấy mệt mỏi với nó. Thậm chí, có những người có vẻ họ không bận lắm đâu, nhưng lí trí, sự kêu than, sự mệt mỏi họ thể hiện toát lên những điều, mà người nào đi ngang cũng sẽ thấy "Ôi người này bận vậy sao?".

Ta nhìn thấy điểm khác biệt duy nhất ở hai con người này, không phải khối lượng công việc họ phụ trách, không phải vị trí hiện tại mà họ đang đương nhiệm, mà ở cách họ đối diện với trạng thái của bản thân. Sẽ là những niềm vui, sẽ là những nụ cười và sẵn sàng cho những điều sắp đến nếu họ nghĩ thoáng hơn và sẵn sàng đối đầu với bộn bề công việc. Cũng sẽ là những nỗi buồn, sự khó chịu, nhọc nhằn và buồn bực khi họ chưa thực sự sẵn sàng đón nhận công việc ấy, hay thậm chí là làm quá mọi thứ lên, và luôn nghĩ rằng mình đang ở tận cùng của căng thẳng. Cuộc sống là như vậy, cách nhìn khác đi sẽ dẫn đến nhiều điều khác đi. Bạn xem trọng điều gì, chính nó sẽ trở nên thật nặng trong lòng bạn. Bạn chú tâm vào điều gì, nó sẽ chiếm diện tích trong tâm hồn bạn. Tương tự vậy  nếu bạn luôn nghĩ mình sao thật bận rộn, trái tim, cơ thể, bộ não sẽ luôn đẩy bạn ra khỏi những niềm vui vốn có, bạn sẽ thấy khó chịu với mọi thứ, dù sự thật chẳng có gì là quá ghê gớm.

Tôi có rất nhiều những người bạn cũ, họ rất giỏi, và đương nhiên họ rất nhiều những công việc phải làm. Họ luôn làm tốt mọi thứ, nhưng có một điều hạn chế mà họ mang lại, chính là cảm giác quá bận rộn. Con người, khi họ làm công việc nào đấy, bản thân họ sẽ toát ra những tia sóng xung quanh cơ thể, tôi tạm gọi là "sóng năng lượng". "Sóng năng lượng" là loại sóng vô hình, mà có lẽ theo tôi, người khác cảm nhận nó tốt hơn là chính bản thân mình cảm nhận, và hơn hết loại song này thay đổi phụ thuộc vào suy nghĩ của bản thân người đó. Ở những người luôn cho rằng mình quá bận, hay quá tập trung vào những điều gì đó, họ tỏa ra những sóng năng lượng thật nặng nề và tiêu cực. Những người xung quanh đương nhiên sẽ cảm nhận được rằng người đó rất bận, và họ cũng cảm nhận được sức nặng mà nó đè lên. Mọi thứ xung quanh sẽ ngột ngạt, sẽ căng thẳng và bí bách không lối thoát. Còn những người họ vẫn bận rộn nhưng họ đối diện với nó với tâm trí thả lỏng hơn, họ vẫn hoàn thành công việc, nhưng không gay gắt, không suy nghĩ rằng sao tôi bận quá, hay những suy nghĩ rằng mình có quá nhiều thứ phải làm, sóng năng lượng của họ cũng sẽ khác. Sóng năng lượng họ tỏa ra, vẫn là những sự bận rộn, sẽ vẫn là những chất chồng của công việc, nhưng nhẹ nhàng hơn, vui tươi hơn, sảng khoái và hòa nhã hơn nhiều.

Sóng năng lượng sẽ quyết định không chỉ cảm nhận của đồng nghiệp mà ngay cả gian phòng bạn đang làm. Chiếc máy tính sẽ trở nên loadding chậm rề như cả thế kỉ khi bạn cảm thấy mình đang gấp gáp và bận rộn. Âm nhạc du dương trong phòng bạn hay nghe bổng trở nên khó chịu khi bạn cảm thấy quá nhiều thứ đang dồn đến. Sẽ là những chuỗi cảm giác rằng thế giới ngoài kia, tất cả đang chống lại bạn. Đúng. Tất cả. Đương nhiên, có cả bạn. Chính sự khó chịu bực bội trong bạn tỏa ra và như sóng siêu âm vậy, chúng dội lại vào chính bản thân bạn. Vậy sao không tỏa ra một chút nhẹ nhàng, vui tươi hơn để chúng dội lại và bạn thấy thoải mái hơn?

Tôi tin rằng, ai, ngay cả tôi, bạn hay một danh nhân thế giới nào đấy, sẽ có những lúc cảm thấy mọi thứ như đang đè nén mình. Chúng ta hăng say chạy đua với công việc, và trên chặng đường dài ấy, sẽ có đâu đấy những đoạn kẹt xe, đâu đấy những khoảnh khắc mọi thứ dồn ép ta với hàng triệu những deadline, đày ta với hàng trăm những đêm không ngủ, và vắt kiệt ta với những ngày không ăn. Sẽ có lúc, bạn thật stress, không vì công việc thì cũng vì tình cảm, yêu đương hay gì đó những thứ không vui ấy đến đè nén ta, dồn ta vào chân tường. Nhưng có phải thật là như vậy, hay bản thân ta đang tự tạo cho mình những áp lực vô hình ấy, như cái cách mà sóng năng lượng dội lại theo đúng cách ta tỏa ra?

"Attitude is a choice. Happiness is a choice. Optimism is a choice. Kindness is a choice. Giving is a choice. Respect is a choice. Whatever choice you make makes you. Choose wisely.” - Roy T. Bennett,The Light in the Heart

Đúng, ai chối cải được việc deadline có thời hạn, ai chống lại việc giáo viên, sếp đẩy cho ta hàng tá công việc, và đâu đớn thay, ta phải nộp trong thời gian rất ngắn và chung một lần. Nhưng cũng sẽ ai chối cải được cách thức ta đối diện với nó như thế nào là phụ thuộc vào ta. Ai bắt ta dùng thái độ thật gấp gáp thật vội vã để hoàn thành mớ hỗn độn trước mắt, ai bắt ta phải suy nghĩ mình thật cực khổ để hoàn thiện đống bài tập này? Thời gian cũng sẽ trôi, deadline dù gì cũng sẽ chạy đến, sẽ có những lúc ta không biết mình phải bắt đầu từ đâu, với mớ hộn độn trong tay mình, vậy sao bạn không nghĩ rằng bắt đầu từ đâu cũng được mà.

“God has promised forgiveness to your repentance, but He has not promised tomorrow to your procrastination.” - St. Augustine of Hippo

Thành thật nhé, có khi nào bạn mở chiếc laptop của bản thân lên với hai giây đầu là mở task mình cần làm lên, và hai giây sau là mở đoạn video clip mình yêu thích hay không? Có khi nào bạn chia đôi màn hình máy tính, với một bên là chương trình truyền hình đang hot, một bên là bài tập mà đêm nay mình phải nộp không? Có khi nào bạn định làm một việc mà đệm trước nó là "Thôi nằm nghỉ tí rồi xíu làm!" hay không? Phải chăng ta luôn than rằng nhiều thứ quá để làm trong khi rõ ràng ta đủ thời gian và khả năng hoàn thành nó đúng giờ thậm chí là sớm. "Giá như mình đừng coi bộ phim đó!", "Giá như đừng ngủ quên!", … sẽ là hàng loạt những "Giá như" nếu như bạn trì hoãn công việc của mình. Có phải chăng mọi sự than vãn đều xuất hiện khi bạn chỉ còn một tiếng để hoàn thành mớ công việc? Và có phải chăng ta đang tự mình đi đến vực thẳm và than rằng mình hết đường để đi?

Làm quá mọi chuyện, suy nghĩ tiêu cực và trì hoãn là một công thức tuyệt vời và mạnh mẽ để tạo nên những sự mệt mỏi, than vãn trước công việc của bạn. Mọi chuyện có tệ đến đâu, thì ngày mai vẫn đến, nhấn đậm thêm những khó chịu trong lòng bằng việc làm quá câu chuyện của bản thân chỉ làm mọi thứ thêm tồi tệ. Tờ năm trăm ngàn sẽ chỉ là tờ năm trăm đồng nếu ta nghĩ nó như thế, suy nghĩ của con người là tuyệt vời và đừng dùng nó để cảm thấy cuộc sống mình tệ hơn. Đừng cho mình cái quyền giải lao trước khi hoàn thành công việc, sẽ rất khó để thói quen này thay đổi nhưng nếu bạn cứ giữ nó mãi, thì bạn sẽ luôn thấy cuộc sống thật gấp gáp, vì bạn có lẽ sẽ cảm thấy mình chạy nhanh hơn nếu bị dí bởi một nhóm người hơn là bị dí bởi một người. Đừng để mọi thứ dồn ép bạn, vì chính bạn đủ năng lực để chúng không có tác dụng gì với bản thân mình. Nhẹ nhàng chấp nhận, suy nghĩ thoáng hơn, tích cực hơn, cuộc sống sẽ mỉm cười với bạn.

---

Cám ơn bạn đã dành thời gian cho những chia sẻ tản mạn tại Tôi là Ethan Đỗ. Câu chuyện sẽ có thể chẳng đúng với ai, nhưng hãy đến với nó khi bạn sẻ chia lòng mình.

Tạm biệt, tôi là Ethan Đỗ. Hôm nay là Thứ Bảy ngày 09/05/2020.

59 views0 comments

Comments


bottom of page